Tiếng làng – Thơ của Hà Ngọc

Anh có biết không? Sen đã hồng như môi em Cốm đã xanh như tóc mẹ thời thiếu nữ Anh chẳng về nghe em hát ru vườn mưa gió cựa Lạnh tóc con thơ Rớm lệ lời buồn   ***   Ơi những đồi sim Ơi những đồi thông Trăng thơm báng súng Ơi hẻo suối rêu Ơi vách rừng trầm Nơi nào anh ngã xuống Ngủ cùng đồng đội đẫy giấc trăm năm Từ vết đạn đau cơn mê sảng Từ vạch đạn Lịm đỏ chiều hiền?   ***   Anh chẳng biết đâu! Cây cau nhà mình mấy mùa xuân qua hoa chẳng còn trắng nữa Con cá rô đồng quên rạch mưa bùn dẫn vợ mùa sinh Cha se tóc mình thành...

Continue reading