Lãng quên – Thơ lục bát của Bình Địa Mộc

Một ngày tôi lãng quên tôi Thấy thằng con nít đang ngồi bắn bi Vuông sân mẹ quét phẳng lì Kế bên gốc mít rể chi chít bò ** Con gà đập cánh rõ to Ngẩng đầu gáy ó ò o ba lần Mười năm sau những bâng khuâng Vẫn tôi nhưng bắt đầu dần lớn lên ** Bắt đầu ký ức lãng quên Một thanh niên đứng bên thềm hiên trông Hàng dâm bụt bỏ bê bông Không ai bứt cũng không trồng thêm cây ** Hai mươi năm nữa tôi đây Nhặt vườn rau mẹ chăm đầy luống xanh Đập con muỗi cắn da lành Đau hơn cắt một cong tranh sau đồi ** Lạnh lùng tôi lãng...

Continue reading