Đồng ruộng, làng quê là máu thịt là cội nguồn của mỗi người con đất Việt…. Đối với những người quê thoát li lên phố, thì đó còn là một miền ký ức thẳm sâu khơi gợi nhiều thi hứng.
Song hành cùng rất nhiều thế hệ cầm bút lấy đề tài ruộng đồng, cố xứ và nỗi niềm tha hương là đề tài sáng tác. Vào quý IV năm 2019, thi sĩ Trương Trọng Nghĩa đã cho ra đời một tuyển tập thơ ắp đầy nỗi niềm – “Bay lên từ cánh đồng” – NXB Văn Hóa Văn Nghệ.
“Ngổn ngang trăm mối tơ vò” được anh trải lòng trong 35 bài thơ, đa phần được viết theo thể tự do:
Ta bắt gặp ở đây những đau đáu trước ruộng đồng hoang hóa:
– Hồ hởi khi đất được đền bù với giá cao
Không một ai tiếc thương cho đàn cà cuống không về nữa
Con cua đồng tự xây cho mình nấm mộ
Nỉ non bài ca của con dế nhỏ độc hành…
(Bên đồng chiều)
Anh cũng đồng cảm sẻ chia với những người nông dân chân lấm tay bùn đang đêm ngày nát óc với bài toán “được mùa rớt giá”:
– Khi biết tôi làm thơ
Ông bảo chú em hãy viết về nỗi khổ của người nông dân, về giá phân bón, thuốc trừ sâu cứ tăng còn nông sản thì bấp bênh giá cả
về con đường bao năm hết lầy lội đến bụi mù
về đây đó nọ kia…
(Trên bàn nhậu với một lão nông)
Có lúc anh lại quắt quay quật quã trong những “Cơn ác mộng” của kiếp nhân sinh hoang hoải bụi trần:
– Khi cơn gió đến reo rắc mùi xú uế
Tôi thấy mình bay lơ lửng giữa điệp trùng sóng điện từ và khói bụi
Khi cơn mưa mang theo đám a xít đầy ám ảnh hủy diệt
Loài người vẫn ngủ mê trong đêm trường thế kỷ mệt nhoài…
(Cơn ác mộng)
Và… Còn rất nhiều những buồn vui dằng dặc đắng đau, bộn bề nhân thế nữa…
————
Bài viết của Lê Hòa