Văn chương đương đại

Chùm thơ của tác giả Nguyễn Thị Kim Nhung

Đôi điều về tác giả:

Nguyễn Thị Kim Nhung

Sinh 1990, tại Phú Thọ

Đã xuất bản: Thức cùng tưởng tượng, Nxb Hội Nhà văn, 2019

 

—–

NHÀ CŨ

***

Dưới mái nhà của cha

con đã mơ nhiều giấc

trăng lưỡi liềm hái cả mang đi

chỉ để lại cho cha mái rạ

Con thoảng về như khách

cũ xưa trở lại một lần

Ai ghé nhà ta xin lửa

nhóm gì đỏ cả hoàng hôn

hay mây trắng một lần trót dại

Người già ngồi trên bậc cửa

nhìn trẻ chơi trước nhà

gậy khua vào chạng vạng

Từ khi ấu thơ đi vắng

tò vò đắp tổ bỏ không

cha cất vài câu chuyện cũ

chờ con mấy bận đem hong

Đêm khan dốc chén cạn mình

bóng tối đổ tràn ang nước.

 

—–

GỬI VỀ XÓM NÚI

***

Người có chờ ta trở lại

xóm núi buồn hắt bóng xuống mùa thu

Lời hẹn cũ tàn trong xa lắc

rơi qua năm tháng xạc xào

đồi vắng chân người chặt củi

cây chồi còn nhắc vết dao

Ai vừa đi qua đêm nay

gánh mưa trên hai vai nhỏ

bao giờ đi qua cơn say

nhìn về thiếu thời ủ rũ

mưa chiều xanh lại ban mai

Đã lâu ta không về hái

cuống tay ké nở rưng rưng

đàn bò kéo chiều xuống núi

mắt người đăm đắm vào đêm

Xóm núi trôi trong đêm trăng

thiếu nữ nghe ai vừa gọi

đồi núi dong buồm, cỏ cây nheo vẫy

giấc mơ nào cũng ra khơi

Người còn chờ ai trở lại

núi nghiêng mình đổ xuống mùa thu.

 

—–

KHU VƯỜN KÝ ỨC

***

 

Như bông hoa héo khô dần

rồi một ngày người rụng vào lòng đất

đêm thêm một vì sao

Chữ nghĩa dắt tôi đi

xa hơn khu vườn của nội

sao chưa đến được chân trời

Tôi là chú dế hát đêm

mà ánh trăng thì lạnh

khuya khoắt nào đánh cắp bài ca

Ai về khu vườn của nội

cho tôi thăm lại luống cà

và bông hoa chưa bao giờ kết trái.

 


NHỮNG NGƯỜI ĐI ĐỐN CỦI

***

Những người đi đốn củi

bước ra từ bóng đêm

bước ra từ giấc mơ con trẻ

họ yêu nhau lúc nào

Đàn bà khăn che mặt

không che hết nỗi buồn

ánh mắt giấu điều bỏ ngỏ

Đàn ông lầm lụi đi

đốn ngang rồi chẻ dọc

bao nhiêu cây ngã đồi nghiêng

Những người đi đốn củi

không tin mùng một ngày rằm

có cây sồi lâu năm

trên núi cao đợi họ

Chiều rơi về khe nước

những người đàn bà cởi khăn

những người đàn ông cởi áo

ngồi nghe cây tự tình

Những đứa trẻ lớn lên

từ giấc mơ có người đốn củi

cổ thụ trú trong lời kể

những đỉnh núi vắng chân người qua.

—–

ĐÊM SUÔNG

***

Bên hồ nước còn chùm hoa nghịch dại

sao chị không về cùng em

Mẹ lên rừng hái măng

cái đắng lẫn vào vết chém

khuyết lẹm sao vẫn dư thừa

Năm nào mùa cũng qua đây

em tìm đêm suông chị tắm

bống bơi ngại ngùng trăng náu

em không gạn nổi bóng mình

Bên hồ nước còn chùm hoa ngơ ngác

sao chị không về cùng em

Hàng xóm sáng dậy hỏi thăm

tiếng khua nước đêm qua rõ lắm

mẹ xuống bến chỉ nghe im lặng

gặp dáng chuồn trên cánh hoa trôi.

—–

KHU VƯỜN BÍ MẬT

***

Khi bé con say ngủ

tôi dém màn cùng với gió thu

cửa sổ mở vì đám mây, có lẽ

Bên kia hàng rào dứa dại

gai âm thầm cào xước heo may

men theo phía trẻ đi thành lối

những ranh ma giấu ở cuối vườn

Tôi cố gắng không gây tiếng động

trái mâm xôi chín rục sắp rơi

những đứa trẻ chăn bò tìm đến

tôi rời đi trước những gọi mời

Không ai biết nơi này, ngoài chúng

tôi chỉ là tên trộm mùa thu

mọi thứ hãy còn là bí mật

Không cần ngai vua và gươm báu

chúng chia đều cả những chiều hôm

rồi trở về sau nhiều do dự

không quên rấp kín lối vào

Một đứa trẻ từ nhiều năm trước

vụng về tạm biệt khu vườn

gai dứa dại cứa vào nỗi nhớ

tôi trở về nghe tiếng khóc bé con.

 

 

CÓ MỘT NGÀY

***

Ngày ý nghĩ con quay về xóm núi

nơi cha cuốc đất mỗi ban mai

giấc mơ con chưa ra khỏi vết đêm

tỉnh thức trong tiếng đá va lưỡi cuốc

Căn nhà phên liếp

mỗi mùa nghiêng một hướng

cha buộc bịn chống đỡ bằng những lời răn

lòng con thành nứa cật

Trung du là tiếng thở dài

những quãng đứt khiến núi đồi mỏi mệt

người yêu nhau đến giữa lưng chừng

khóc than lời sông suối

Đêm mặc khải trong bài ca im lặng

không chuyển động vẫn đến được ngày mai

cha rít điếu làm gì

đã rỗng lòng tre trúc

để bây giờ con còn nghe lảnh lói

khuyết thiếu một dải đêm

Cha bảo con gái trung du

phải biết ăn rau đắng

bởi không tin vào những ngọt bùi

con không nghe, con đi tìm cỏ mật

mun mút mùa ăn năn

roi cha gác bếp còn lằn ấu thơ.

 

—–

ĐÊM

 

***

Căn phòng đêm nay rất trắng

bóng dùng dằng rồi cũng bỏ đi

giấc mơ là cây cầu gỗ mục

chạm vào rồi làm sao bước qua

Mẹ đã sinh con tuổi ngựa

xin hãy ru con bài hát xa nhà

tháng tư sấm nhiều hơn cỏ

đắng cảy sau đồi đắng đót nở hoa

Đêm không nói nhiều hơn bản nhạc không lời

bao kẻ vẫn vì đêm thao thức

trăng tan rữa vì mắt ai rạo rực

găm vào đêm niềm nỗi của sao

cánh đồng thần nông không người gặt hái

rỏ âu lo xuống những chiêm bao

Trong bóng tối ập òa mất, được

dải mây đêm kín đáo thay màu.

 

—–

NGỰA TRẮNG

***

Đêm nay ngựa trắng không ngủ

phi mãi trong rừng mưa

tiếng hí buồn hơn điệu sáo

Cuối bản vọng lại tiếng chiêng

đoàn người xé đêm đi về phía đốm lửa

sương khuya vá víu không lành

Ngựa trắng không về

bên cầu thang, người con gái lạ vừa rửa chân

gối chăn quên mùa mưa móc

hoa mận nở niềm day dứt

Ai tìm ngựa trắng rừng mưa

Tìm giọt sao rơi lạc nơi đáy mắt

cạn nhau một chén mải mê

củi lửa bén nhau để tro tàn tận

Ai vung lên trời một nắm ban mai

Vó ngựa tung giấc mơ biên ải

tạnh rừng mưa và cạn lòng ta.

 

—–

ĐÊM THIẾU PHỤ

***

Khu tập thể toàn người đơn lẻ

họ thay nhau canh giữ âm u

không ai nghe nước tràn trên bể

Cầu thang tối vắng người ẩn nấp

lũ trẻ đi náu cả tuổi thơ

bức tường rạn bao lời thêu dệt

Những ổ khóa thời gian đánh vẹt

mở ra khuôn ngực hư vô

không chạm tới một đêm thiếu phụ

Những thớ gỗ tin lời ru bầy mọt

ta tin người tuổi trẻ đốt trên môi

càng cháy bỏng càng nhanh tàn lụi

Giữa phố chật lòng như sông vắng

chợt bình yên, chợt buồn bã dâng lên

không có đò, qua sông bằng tưởng tượng

Người tầng cuối về trong đêm muộn

gặp giấc mơ mảnh dẻ vờn lên

trong tiếng mớ của người thiếu phụ.

Ở NGOÀI KIA

Ai còn kéo chăn đắp qua giấc ngủ ngày

giêng hai này thiếu vắng những hàng cây

đàn chim lạc đường về phương bắc

Ở ngoài kia mùa xuân đang đi tắt

lá chưa xanh đã ngả vào ngực đất

gió chưa căng đã rỗng những con đường

Lời nào nghiêng ngả khói hương

bụt đi vắng để tượng làm bia đỡ

những nương nhờ xô lệch tiếng chuông

Người nằm co nghĩ sông xuôi thẳng

cách nào cũng ra được biển Đông

những khúc quanh lẫn vào ký ức

Ở ngoài kia cuộc tiễn đưa vồi vội

rơi một khắc dùng dằng

đàn kiến nhặt chở vào đêm sâu

Ở ngoài kia

khoảng cách giữa hàng cây và bất trắc

những mơ hồ dắt díu nhau qua.

(Nguồn: sưu tầm)

Back to list