Tôi về nhặt được bóng tôi
Dường như ngày cũng vừa rơi bóng chiều
Dường như phía ấy hoang phiêu
Phất phơ dây đứt. Con diều ngẩn ngơ
Thôi đừng khóc nữa. Tuổi thơ
Chuồn chuồn cắn rốn. Tàn mơ mộng rồi
Cứ đi tìm những xa xôi
Để cho gần gũi bên trời đìu hiu
Cứ rời xa những thương yêu
Để cho hoang phế rất nhiều bình yên
Thót mình sau những cơn điên
Tôi như đứa trẻ về miền trắng trong
Đêm. Phơ phất sợi tơ lòng
Tôi đang chín một long đong của ngày
Thôi thì đi đến mê say
Thôi thì đi hết đắng cay tủi buồn
Nắng lên rồi sẽ nhạt sương
Xa xa có một con đường. Vẫn xanh.
(Đà Lạt, 02/2013)
Lê Hòa.