Một ngày tôi lãng quên tôi
Thấy thằng con nít đang ngồi bắn bi
Vuông sân mẹ quét phẳng lì
Kế bên gốc mít rể chi chít bò
**
Con gà đập cánh rõ to
Ngẩng đầu gáy ó ò o ba lần
Mười năm sau những bâng khuâng
Vẫn tôi nhưng bắt đầu dần lớn lên
**
Bắt đầu ký ức lãng quên
Một thanh niên đứng bên thềm hiên trông
Hàng dâm bụt bỏ bê bông
Không ai bứt cũng không trồng thêm cây
**
Hai mươi năm nữa tôi đây
Nhặt vườn rau mẹ chăm đầy luống xanh
Đập con muỗi cắn da lành
Đau hơn cắt một cong tranh sau đồi
**
Lạnh lùng tôi lãng quên tôi
Chân vừa chạm ngõ bóng lôi hụt chiều
Một ngày tôi ngỏ lời yêu
Em tum túm tóc cột đều dây thun
**
Chỗ hai đứa đứng mùi bùn
Bay lơ lửng giữa trung dung hoa nhài
Bây giờ tôi lãng quên ai
Như là tôi đấy đang mài bút nghiên
—
Tác giả: Bình Địa Mộc.
(Nguồn: báo Văn Nghệ TP HCM)