(Cho những đôi chân, những bàn tay không còn vẹn như ngày trời sinh)
***
Ta mơ thấy vẹn bàn tay
Bàn tay mẹ đã cho ngày trời sinh
Hái mây về buộc tóc mình
Vuốt ve cỏ rối yên bình giấc êm
***
Ầu ầu tuổi rụng qua thềm
Lá gianh mùn mục lại mềm mái gianh
Mẹ ta thưa sợi tóc xanh
Thay cho ta chiếc áo lành ngày đông
***
Ầu ầu thương dậu trầu không
Tay mơ têm miếng vôi nồng bỏng môi
Còn bao xa một kiếp người
Thương bàn chân chẳng theo đôi lạc mình
***
Bấm bùn trơn dốc chênh vênh
Lưng còng mẹ cõng chòng chành giấc mơ
Ầu ầu con cuốc gọi trưa
Thiếp trong tay mẹ tóc vừa chạm phai…
—–
Tác giả: Phạm Tú Anh