Anh có biết không?
Sen đã hồng như môi em
Cốm đã xanh như tóc mẹ thời thiếu nữ
Anh chẳng về nghe em hát ru vườn mưa gió cựa
Lạnh tóc con thơ
Rớm lệ lời buồn
***
Ơi những đồi sim
Ơi những đồi thông
Trăng thơm báng súng
Ơi hẻo suối rêu
Ơi vách rừng trầm
Nơi nào anh ngã xuống
Ngủ cùng đồng đội đẫy giấc trăm năm
Từ vết đạn đau cơn mê sảng
Từ vạch đạn
Lịm đỏ chiều hiền?
***
Anh chẳng biết đâu!
Cây cau nhà mình mấy mùa xuân qua hoa chẳng còn trắng nữa
Con cá rô đồng quên rạch mưa bùn dẫn vợ mùa sinh
Cha se tóc mình thành từng sợi cước
Câu từ lòng sông lên một nỗi buồn
***
Anh này!
Đêm trước em vừa quỳ trước nỗi buồn em
Nỗi buồn đẹp như sự cô đơn
Đẹp như ngọn nến
Em bảo:
Buồn này, chỉ đến với tôi, chỉ mình tôi thôi nhé
Đừng hẹn hò gì với ngàn vạn vợ lính trẻ
Để tóc phai sương – một vốc xương chồng.
***
Anh này!
Em chẳng cần chở che cho em đâu
Hãy cứ an yên trong trảng rừng vô danh nấm mộ
Khoác vai với đồng đội của anh
Khoác vai với kẻ thù của anh
Những hột máu đỏ nở nhầm thời chiến
Những linh hồn trẻ sinh nhầm thời chiến
Để độ cho nước mình ngàn năm thôi tiếng binh đao
“Biệt phủ” không còn
Cao tốc “bằng” hơn
Hoa ngô trổ tím bờ
Căng ngực tàu vươn qua múi sóng
***
Và hơn hết
Hãy che cho cha cái nắng khan trưa
Hãy đỡ cho mẹ gối mòn lưng rụm
Dạy con chúng ta thêm yêu tiếng Lạc, Hồng
Tắm trên dòng sông sinh ra anh
Bắt cá ở cánh đồng năm nào anh thổi sáo
***
Và nhớ em là cây hoa gạo
Rụng xuống đất quê thành một tiếng “Làng”.
—–
Tác giả: Hà Ngọc